Là bạn thân kiêm cấp dưới đắc lực, Park Seojun có mua thuốc cùng cháo đến thăm bệnh, nhưng không nghĩ tới Park Jimin lại ốm đến nhường này. Gương mặt trắng bệch không sức sống, tròng mắt hơi trũng xuống cùng hai quầng thâm đen như gấu mèo, rõ ràng phong độ giảm một nửa so với thường ngày.
Park JiminMày tới đây làm gì?
Thân thể của Park Jimin chao đảo, dường như chỉ cần đụng nhẹ một cái thôi hắn sẽ ngã xuống vậy.
Park Seojun nhanh chóng cởi giày, xỏ dép lê, rồi dìu hắn đi vào phòng khách ngồi xuống sô pha.
Park SeojunMày điên rồi, bộ mày không muốn sống nữa hay gì?
Park SeojunBệnh như này còn không chịu đi khám?
Nói xong, anh lại nhìn xung quanh thêm một lượt.
Park SeojunBác sĩ Min không đến đây à?
Park JiminKhỏi nhìn, em ấy sẽ không tới đâu
Park Jimin nhắm mắt lại, vội nằm xuống đệm sô pha mềm mại.
Park SeojunSao vậy? Hai người lại cãi nhau?
Park Seojun cảm thấy trong lời nói của Park Jimin có gì đó không đúng.
Park SeojunChẳng phải hôm qua mày còn khoe mày sẽ dẫn anh ấy về gặp ba mẹ sao?
Park SeojunThất bại rồi hả?
Park Jimin cười khổ, lời nói đầy cay đắng.
Park JiminĐúng là hôm qua tao có đưa em ấy gặp ba mẹ, nhưng mọi chuyện không được suôn sẻ lắm
Park JiminSau khi rời khỏi đó, tao đã cầu hôn em ấy, còn em ấy không chút do dự từ chối lời cầu hôn của tao
Park SeojunHừ! Tao còn tưởng chuyện gì ghê gớm, không phải chỉ là bác sĩ Min từ chối cầu hôn thôi sao?
Park Seojun hất thuốc vừa mua lên mặt bàn, dùng sức đẩy Park Jimin đã mất hết tinh thần.
Park SeojunTao hỏi mày, chuyện mày theo đuổi bác sĩ Min đâu phải ngày một ngày hai, cứ tiếp tục bám theo đuôi cậu ấy đi
Park SeojunDù sao việc cậu ấy từ chối mày cũng là chuyện thường tình, nếu cậu ấy đồng ý lời cầu hôn của mày tao mới thấy lạ
Park SeojunGiờ mày còn diễn cái vẻ không màng sống chết này, coi chừng mai mốt ngay cả cái bóng của cậu ấy còn không được thấy
Qua một lúc lâu sau, Park Jimin mới bất đắc dĩ lắc đầu.
Park JiminMày không hiểu được đâu
Park SeojunỪ, xem như tao không hiểu thật đi
Park Seojun ngồi bên cạnh Park Jimin, hai chân bắt chéo, nói ra nghi vấn bấy lâu nay.
Park SeojunHồi đầu mày theo đuổi bác sĩ Min là vì Jeon Jungkook
Park SeojunBây giờ bác sĩ Min đã từ bỏ Kim Taehyung, mày cũng đạt được mục đích, vậy cứ vui vẻ rút lui là xong
Park SeojunBác sĩ Min từ chối lời cầu hôn của mày chính là cái cớ quá tuyệt vời luôn còn gì
Park SeojunBây giờ cuộc sống của ai người đó sống, cũng chẳng cần phiền phức xen vào nữa
Park Seojun nói câu này rõ ràng là có ý muốn kích động hắn, quả nhiên hắn đang nằm trên sô pha liền đứng phắt dậy, rống lớn.
Park JiminTao cầu hôn với Yoongi không phải vì hạnh phúc hôn nhân của Jeon Jungkook
Park SeojunỒ, chứ ý mày là gì?
Park Jimin vừa dứt lời, trong phòng khách rộng lớn vẫn còn vọng lại lời bày tỏ chân thành của hắn vừa rồi.
Park JiminTao thích em ấy
Park JiminKhông, là tao yêu em ấy
Park Seojun mỉm cười, bỏ cái chân đang vắt chéo xuống, kéo tay Park Jimin ý bảo hắn cũng mau ngồi xuống.
Bao nhiêu uất ức cùng dồn nén trong lòng Park Jimin mấy ngày nay chỉ vì câu nói này mà như con tằm phá kén thoát ra.
Min Yoongi về đến nhà, trong tủ lạnh vẫn còn đồ ăn Park Jimin làm bữa trước. Cậu giống như kích động, tức giận ném tất cả vào thùng rác, mãi cho đến khi những chiếc đĩa dơ bẩn xếp chồng thành núi nhỏ trong bồn rửa bát, sự trống rỗng trong tim lại càng chân thật hơn bao giờ hết.
Tất cả đều do Park Jimin đã hại cậu, tất cả đều do người đàn ông đó tự mình đa tình, tất cả… tất cả… Nếu không, cậu đã không rung động.
Nhớ đến chiếc nhẫn được cất ở trong ngăn kéo đầu giường, Min Yoongi chạy vào phòng lấy nó ra, sau đó một mạch lái xe tới căn hộ của hắn.
Vừa xuống xe, cậu cùng Park Seojun chạm mặt nhau. Anh cho rằng cậu đến đây để thăm Park Jimin, cười hỏi.
Park SeojunCậu đến thăm cậu ấy à?
Giọng nói của Min Yoongi lạnh lùng.
Min YoongiTôi đến để trả đồ
Park Seojun nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của đối phương thì biết mình đã đoán trúng, anh nhanh chóng tiếp lời.
Park SeojunTốt nhất cậu đừng lên trên đó
Park SeojunĐồ Park Jimin đã tặng chắc chắn sẽ không muốn nhận lại